Insane
M-GAMES.CF - Trang Chủ Game II, Kho Tải Game Miễn Phí Trên Di Động, Với Nhiều Game Online Và Game Offline Hay!
  Blog Game Media Thủ Thuật Truyện Hay
Like ủng hộ Blog37.Mobie.In
• TÌM KIẾM NỘI DUNG WAP
Tìm Kiếm » Tệp Tin (0)

↓↓Những tháng ngày hoa Tường Vi nở


Đăng: Koi Ad 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt Xem: 649
Chia Sẻ: Google Zing Facebook Twitter

Thời tiết âm u, gợn gió, một cơn mưa ào ạt đổ xuống thấm đẫm đường phố, bụi cát bị gió quấn mù mịt tựa như tạo nên một bức tường mỏng ngăn cách tầm nhìn của mọi người với thế giới bên ngoài. Trên đường, một cô gái mảnh mai đang cầm ô đứng trước đường vào của nghĩa trang thành phố, chiếc váy trắng bị nhiễm bẩn bởi bùn đất tung bay trong gió lại có vẻ như trông rất thanh thoát.
Hạ Vi ngẩng đầu nhìn trời, một màu đen kịt, thỉnh thoảng còn lóe lên vài tia chớp rạch ngang trời, cô khẽ cúi đầu kiên định nhìn về một góc héo lánh nhất của nghĩa trang.
- Ba mẹ chắc đợi lâu rồi nhỉ, con đã đến rồi đây. Hôm nay bị tắc đường nên con đến muộn, ba mẹ đừng giận.

Hạ Vi sải bước về phía trước, vừa nhẹ nhàng đặt bó hoa tường vi xuống vừa khẽ lẩm bẩm. Nếu có người nghe thấy chắc hẳn sẽ rất kinh ngạc, thời tiết như thế này ai lại muốn ra đường làm sao lại tắc đường đây, cô gái này đã đứng ở cổng khoảng hai tiếng đồng hồ mới bước vào thì hẳn là đến sớm mới đúng. Thật kì quặc! Hạ Vi đương nhiên không biết điều này, cô chỉ nói theo bản năng thôi.

Lặng yên nhìn tấm bia mộ cha mẹ mà Hạ Vi thấy sống mũi cay cay, nước mắt cứ thế mà khẽ trào ra, đã rất lâu rồi cô không khóc, cô cứ ngỡ nước mắt mình đã cạn không nghĩ tới cũng có một ngày cô khóc vì chính bản thân mình và cũng vì anh. Cô và anh yêu nhau hai năm rồi, đến được với nhau cũng không dễ dàng gì, ở giữa còn bị xen lẫn bởi gia đình và sự nghiệp. Anh tên là Tịch Lương, tổng giám đốc của tập đoàn Tịch thị, sản nghiệp to lớn, tiền đồ rộng mở. Còn cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không tiền tài, không địa vị, không nhan sắc. Hạ Vi sống rất mờ nhạt, không kết thân với ai, không giao tiếp với mọi người xung quanh còn có xu hướng bị tự kỉ nên cô vẫn dậm chân mãi ở chức vụ nhân viên nhỏ bé đến mức không thể nhó bé hơn này được nữa.

Vốn dĩ không cùng một cấp bậc nhưng đối phương đã bị hấp dẫn bởi nhau. Tình yêu đôi khi chỉ là những phút giây gặp gỡ ban đầu. Ngoảnh mặt lại mới ngỡ là hư vô. Đã từng yêu nhau sâu đậm, chân thành như thế. Đã từng tìm được cảm giác an toàn từ anh cũng từng nghĩ đây là bến bờ cuối cùng của con tim vậy mà tất cả đã sụp đổ, kí ức như từng cơn thủy triều chợt òa về.
- Vi vi, đừng khóc nữa có anh ở đây rồi.
- Vi vi, anh phát hiện ra một điều là em rất có tố chất để trở thành bà nội trợ đảm đang, biết chăm lo cho gia đình vì vậy…mình ở chung đi.
- Vi vi, ai cho phép em rời bỏ anh, em không trốn được đâu.
- Vi vi, anh yêu em.
- Vi vi, cuối tuần này anh đưa em về gặp gia đình anh nhé.
- Vi vi, anh không ngờ em là người như thế.
- Vi vi, nếu em đã cố chấp như vậy thì chia tay đi.
- Vi vi…
- Vi vi… Bây giờ cô lại mong nhớ được nghe tiếng Vi vi này lần nữa nhưng có lẽ là không bao giờ đâu.

Cô và anh chia tay không phải là do xích mích, cãi vã mà bởi vì hiểu lầm cũng vì một câu không môn đăng hộ đối từ gia đình anh. Năm từ này như một nhát dao cứa vào tình yêu của họ, anh bất chấp cãi lại ông nội để cưới cô bỏ mặc vị hôn thê tương xứng kia, bỏ cả công việc chạy đến bệnh viện vì biết cô bị tai nạn. Anh nói:
- Vi vi, anh sẽ giải quyết tất cả mọi chuyện em đừng lo.- Một câu nói này, cô tin anh. Cuối cùng đợi cô chỉ là một câu “xin lỗi” của anh. Tịch Lương nếu biết câu nói của anh sẽ dẫn đến kết cục như thế thì có đánh đổi bất cứ thứ gì đi chăng nữa anh cũng kéo cô lại. Nhưng mà trên đời này không bán thuốc hối hận, đến lúc nhận ra cũng muộn rồi.

Lúc trước, chỉ vì bằng chứng giả của Nhược Mai anh nghi ngờ cô ăn cắp tài liệu của công ty giao cho đối thủ, vì sao cô từ chối làm thư kí của anh, vì sao cô không tham gia các bữa tiệc cùng anh, vì sao cô muốn rời đi, vì sao… Có phải không làm thư kí để chứng minh cô không ham địa vị, để lợi dụng sự tin tưởng của anh. Không tham gia các bữa tiệc cùng anh vì sợ gặp người quen, sợ bị bại lộ. Muốn rời đi vì đã làm xong việc, muốn rũ bỏ quan hệ với anh. Có phải như vậy không? Sự nghi ngờ của Tịch Lương càng lớn khi anh vô tình nhìn thấy trong máy tính của cô có một phần dữ liệu bị mất ấy. Anh vô cùng tức giận, anh nặng lời với cô. Cô không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt nhìn anh.
- Tịch Lương, anh không tin em.

Anh hốt hoảng khi thấy sự mất mát trong mắt cô nhưng anh lại trấn tĩnh ngay lập tức, giả bộ sao, tiếc nuối vì không lừa gạt được anh nữa à. Cô quay người đi, bờ vai run run rồi dựa vào tường khóc nức nở ngay khi khuất bóng anh. Hai tuần sau cô nhận được cuộc điện thoại từ Nhược Mai-vị hôn thê của anh hẹn gặp cô ở quán cafe. Khi Hạ Vi đến cô thấy một cô gái trang điểm nhẹ, tóc lượn sóng bồng bềnh đến eo, đôi mắt đen to tròn đang chăm chú nhìn cô. Một cô gái xinh đẹp như vậy quả thực rất hợp với Tịch Lương, cô tự giễu, dù cô gái này không xinh đẹp nhưng môn đăng hộ đối thôi cũng đủ rồi.
- Chào cô- Nhược Mai mỉm cười.

Dù sao thì cũng là tình địch với nhau, cô không thể nào thoải mái được, ngữ khí có phần lạnh lùng.
- Cô gặp tôi có chuyện gì?
- Ồ…cũng không có gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô tôi là vị hôn thê của Lương.
- Thì sao.
- Dù sao cô cũng chỉ là con chó chạy theo chủ kiếm miếng xương thôi, cô có tư cách gì đứng cạnh anh ấy. Một kẻ không có tiền đồ như cô cũng chỉ có cách đi câu dẫn đàn ông để kiếm sống thôi. Chậc…chậc nhan sắc tầm thường thế này cũng chỉ xứng làm gái điếm hạng ba thôi....
• Đánh Giá Bài Viết
Đánh của bạn là góp phần quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
  Hỗ Trợ FanPage Điều Khoản Dịch Vụ
Hosting By : Xtgem.com
© 2016 Blog37.Mobie.In
Chia Sẻ: * * * Twitter
ToDay 1 : Tổng 649