Nghe thấy mình bị sỉ nhục như vậy Hạ Vi cũng không thể nào giữ bình tĩnh được tức giận hất đổ ly cafe trên bàn vào mặt Nhược Mai. Những giọt nước bắn lên mặt Nhược Mai bỏng rát làm trôi đi lớp trang điểm khiến bộ mặt vốn xinh đẹp đã trở nên thảm hạị.
Nhược Mai thật sự nổi giận, cô đẩy ngã Hạ Vi rồi gào lên:
- Con tiện nhân này, mày đừng hòng cướp được Lương, chim sẻ mà cũng đòi làm phượng hoàng.- Đầu Hạ Vi bị đập vào thành bàn, cô thoang thoảng ngửi thấy một mùi hương rồi mê man thiếp đi. Trong lúc mơ hồ cô cảm thấy có người kéo mình đi còn nghe thấy tiếng chửi rủa của Nhược Mai, khi tỉnh lại cũng là sẩm tối rồi. Cô phát hiện ra mình đang ở một nơi xa lạ, một làn gió thổi từ cửa sổ vào khiến cô co người lại. Đáng sợ hơn là cô nhìn thấy quần áo của mình đang vứt bừa bãi trên sàn nhà xen lẫn cả quần áo của đàn ông. Trên người cô trống trơn, chỉ đắp hờ một cái chăn mỏng, bên cạnh truyền đến tiếng thở nhẹ, Hạ Vi không dám quay người lại, cô sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc mà xông vào đánh người đàn ông đó mất. Có tiếng bước chân lại gần, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này. Cửa bật mở, một bóng người rơi vào tầm nhìn của Hạ Vi khiến cô sững lại, đó là Tịch Lương.
Ánh mắt anh âm u, híp lại rồi bước từng bước về phía cô. Anh nói:
- Làm việc cho anh ta còn chưa đủ, cô còn muốn làm cả tình nhân nữa ư, cô coi tôi là gì hả?
- Tịch Lương, không phải như vậy đâu, xin hãy tin em, anh đừng đi…đừng đi mà- Cô tuyệt vọng thét lên khi thấy anh sải bước ra ngoài đóng sập cửa lại. Cô biết anh sẽ không quay lại đâu, anh nghĩ cô là loại người gì chứ, anh đã không tin tưởng cô như vậy hà tất cô phải níu kéo. Duyên phận cũng kết thúc rồi.
Cô thất thần mặc quần áo lại rồi bước ra khỏi phòng, đến cửa cô bất chợt quay lại nhìn, hóa ra kẻ nằm trên giường là trợ lý của công ty đối thủ….thảm nào…Nhược Mai cô cũng đóng kịch giỏi quá đấy. Nước mắt nhòe mi, cô bước nhanh ra khỏi cửa, không quay lại thêm lần nào nữa.
2 tháng sau.
Trong bệnh viện Nhĩ Đóa. Một cô gái mặc váy trắng đang ngồi trên chiếc đu trẻ con đong đưa, khuân mặt ngây ngô như đứa trẻ 3 tuổi, miệng lúc nào cũng cười thật tươi như hoa nở. Bỗng một người chạy đến ru cô gái ngã xuống rồi chống nạnh nói:
- Cà chua, ai cho cậu cưỡi con vịt của tớ?
- Đấy là con ngựa, tớ vừa xây nên ai bảo của cậu.
- Cô gái áo trắng chu môi.
- A…công chúa…để nô tỳ đi dắt ngựa. Cùng lúc đó xung quanh cũng vang lên tiếng nói chuyện kì quái không hiểu nổi.
- Sâu róm, cậu đừng chạy, hôn tớ đi mà.
- Ta là siêu nhân gao, bay lên nào là bay lên nào…zìn zìn.
- Bác sĩ, cháu không bị bệnh sao lại phải đi ngủ.
- Có thích khách, trộm…trộm…đừng giết tôi.
- Chúng ái khanh bình thân, sao còn chưa dâng tiền cho trẫm, trẫm muốn đi tiểu.
Chỉ có thể dùng hai từ hỗn loạn để hình dung khung cảnh này. Đây là bệnh viện tâm thần và cô gái mặc áo trắng là Hạ Vi. Cô không ngờ có một ngày mình lại trở nên điên dại như thế. Lần cuối cùng gặp Tịch Lương ấy, cô chạy khỏi căn phòng đó. Tâm trạng không ổn định, cô cũng không còn bình tĩnh nữa, mơ màng chạy qua đường đúng lúc có ô tô ngang qua. Một tiếng phanh chói tai, không ai chứng kiến cảnh tượng ấy mà không kinh hoàng, Hạ Vi bị hất văng ra xa rơi vào đống đổ nát của tòa nhà đang xây dở gần đó, máu nhuộm đỏ cả mảng lớn chiếc váy, chảy lênh láng trên đường, tóc bết vào má, đầu nghẹo sang một bên nằm bất tỉnh, một thanh sắt của cánh cửa cũ vừa tháo bỏ xuyên qua bụng Hạ Vi nhìn cả thấy lớp sơn cũ loang lổ màu xanh. Cô hôn mê 1 tháng sau mới tỉnh, chào đón cô là trần nhà trắng toát và một vài lời dặn dò của y tá. Hạ Vi không cười, không nói mà suốt ngày chỉ nhìn ra cửa sổ thẫn thờ. Ý thức ngày càng mơ hồ, lúc tỉnh lúc mê man, đôi khi cô tỉnh dậy lại quên mất mình là ai, tại sao lại ở đây. Điều này cuối cùng cũng xé tan biểu cảm hờ hững của cô. Mất trí nhớ sao, vậy cũng tốt…không phải đau khổ thêm nữa. --Những tháng ngày hoa Tường Vi nở...
Nhưng dường như ông trời không thương sót cho số phận bi ai của cô, bác sĩ nói cô bị bệnh tâm thần, đã có dấu hiệu từ trước nhưng không thường xuyên biểu hiện mà chỉ đôi lúc, cái đôi lúc này Hạ Vi cũng không phát hiện ra. Cho đến khi bị tai nạn đầu bị tổn thương nặng cộng thêm ý chí tuyệt vọng, đau đớn không muốn đối mặt với hiện thực của cô đã khơi dậy mầm bệnh trong cơ thể. Cô không biết mình có dấu hiệu từ khi nào nhưng có lẽ là từ năm 10 tuổi vào cái buổi tối định mệnh ấy. Hôm đó cô vừa đi học về thì thấy nhà tối om, cô bước vào nhà thì ngửi thấy một mùi máu tanh nồng, cơ thể không tự giác mà run run. Cô lần mò công tắc điện thì chân vướng phải một vật thể cứng ngắc.
Ánh sáng bừng lên, cô chết sững khi thấy toàn cảnh trong nhà, đồ đạc đổ vỡ, chén đĩa nát tan tành, dưới chân cô là thi thể của mẹ, khuân mặt bầm tím không ra hình thù, một vết chém ngang ngực đang rỉ máu. Hạ Vi tự cắn vào tay mình để khỏi hét toáng lên, cô cứ thế ôm chặt mẹ, nước mắt hòa lẫn với máu. Cô chuyển tầm mắt, ở đó có thi thể của bố đang trợn tròn mắt nhìn mẹ, một cánh tay của ông nội đang nắm chặt lấy bà nội còn thân thể thì bị tách rời ngay bên cạnh. Bỗng sấm chớp vang lên, mưa ào ào trút xuống như muốn khóc cạn nước mắt của Hạ Vi. Nhũng ngày sau đó cuộc sống của cô chỉ toàn là màu đen, cô sống trên dường bệnh, cô bị rối loạn tâm sinh lý. Người cậu nuôi dưỡng cô đến năm 15 tuổi thì cô tự lập, tự kiếm tiền nuôi bản thân rồi trở thành nhân viên của tập đoàn Tịch thị như bây giờ....