Thời gian ở bên anh cô như bước vào một thế giới mới, có người quan tâm chăm sóc, có người an ủi khi cô buồn, có người ôm cô vào lòng mỗi khi trời mưa to, có người thủ thỉ bên tai cô những lời dỗ dành ngọt ngào. Một cuộc sống đầy ánh sáng soi rọi mọi nẻo đường.Thế nhưng tất cả đã kết thúc rồi, tình yêu của anh chưa đủ sâu đậm để tin tưởng cô, giữa họ còn tồn tại khá nhiều khoảng cách.
Hạ Vi ngước nhìn bầu trời, hôm nay trời trong xanh, nắng dịu nhẹ. Cô đóng cửa sổ lại, bác sĩ bảo vài ngày nữa thôi cô sẽ bị mất khống chế, không biết mình là ai, chính thức trở thành một bệnh nhân tâm thần chứ không phaie nửa tỉnh nửa mê như bây giờ. Hạ Vi ra ngoài hành lang hóng gió, cô muốn những lúc mình tỉnh táo phải sống cho thật tốt. Gió lạnh, cô chợt xoa tay đi chậm lại, một tờ báo bị ai đó bỏ quên trên ghế đá. Cũng tốt, lâu rồi cô chưa đọc báo, bỗng một dòng chữ chói mắt đập vào mắt cô:
TỔNG GIÁM ĐỐC TÀI HOA CỦA TẬP ĐOÀN TỊCH THỊ-TỊCH LƯƠNG SẼ KẾT HÔN VỚI CON GÁI CỦA NHÀ KINH DOANH GIÀU CÓ NHẤT HIỆN NAY-NHƯỢC MAI VÀO NGÀY 27/6.
Tịch Lương, cái tên này đã khắc sâu vào tâm trí của Hạ Vi như một con dao hai lưỡi đau nhói. Cô khụy xuống nền đất lạnh lẽo, đôi mắt vô hồn nhìn tờ báo. Cuối cùng cô cũng hóa điên xé nát tờ báo đó rồi đốt cháy rồi lại đào hố chôn rồi tiếp tục hành hạ tờ giấy đó. Lúc các bác sĩ tìm thấy Hạ Vi thì cô đã trở thành một cái xác không hồn, quần áo lấm lem bùn đất còn vương lại một ít vụn giấy nhỏ, trên tay nắm chặt một mẩu giấy có chữ Lương, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Lương…lương…tên hay…tên hay.
Phải có những hành vi điên cuồng đến mức nào mới khiến Hạ Vi trở nên thảm thương như vậy. Bác sĩ tiêm cho Hạ Vi một liều thuốc ngủ lẫn thuốc an thần. Cô bắt đầu rơi vào mê man, một khung cảnh tráng lệ hiện ra ngay trước mắt. Có rất nhiều khách mời đang nâng chén cụng ly, hoa hồng trải dài từ cổng vào đến lễ đường. Ánh đén màu tím nhạt lung linh chiếu rọi khắp nơi, trên lễ đường có một người đàn ông cao ráo, mái tóc đen bồng bềnh tự nhiên, ngũ quan như hoa như ngọc.
Cụm từ này sử dụng với người đàn ông đó không có chút phản cảm nào mà ngược lại còn tương xứng. Bên cạnh anh là một vô gái đẹp tựa thiên thần, đôi mắt to tròn quyến rũ đang chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh. Bỗng, một giọng nói trầm thấp vang lên uy vọng cả hội trường. – Tịch Lương, con có đồng ý lấy Nhược Mai làm vợ không. Dù giàu nghèo hay ốm đau bệnh tật con cũng luôn chăm lo cho cô ấy. Dù khó khăn hay thử thách, niềm vui hay nỗi buồn con cũng nguyện chia sẻ cùng cô ấy?
- Con đồng ý- Tịch Lương ân cần nắm tay Nhược Mai, khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trước trán ra đằng sau.
- Nhược Mai, con có đồng ý lấy Tịch Lương làm chồng, thực hiện tốt nghĩa vụ của một người vợ hiền, đảm đang không?
- Con đồng ý- Nói đến đây, Nhược Mai quay sang khoác tay Tịch Lương, mắt mang theo ý cười nồng đậm. Tịch Lương lấy từ trong ngực ra một hộp gấm, rút ra một chiếc nhẫn tinh xảo trao vào tay Nhược Mai, đầu hơi cúi xuống khẽ chạm vào môi cô và dịu dàng thì thầm bên tai:
- Nhược Mai, anh yêu em. Nhược Mai…Nhược Mai…anh yêu em. Vi vi, anh yêu em.
Câu nói này như đánh thẳng vào trái tim Hạ Vi đau nhói, cô choàng tỉnh giấc, một bên gối ướt đẫm. Anh từng nói với cô câu nói ấy giờ vẫn câu nói này anh nói vói người con gái khác. Đầu óc chợt trống giỗng, Hạ Vi bỗng nhiên quên hết mọi thứ.
- Mẹ đâu rồi sao vẫn chưa gọi cô dậy ăn sáng, muộn học mất thôi- Cô vừa lẩm bẩm vừa bước ra khỏi cửa.
- Sao hành lang nhà mình lạ thế này, mẹ đi đâu mất rồi…mẹ ơi…- Trong trạng thái ngơ ngẩn Hạ Vi bước đến trước chân cầu thang thì dừng lại.
- Nhà mình sao lại có cầu thang, chẳng lẽ là mới xây, bao giờ thế nhỉ, hôm qua đi học về có thấy đâu. Bất chợt, ý thức thanh tỉnh vài lần. Cô biết mình sắp không khống chế được nữa rồi, cô còn có việc quan trọng phải làm, không thể như thế này được. Cô tìm căn phòng trực ban của y tá phòng mình, lục tìm trên ngăn tủ ngổn ngang cuối cùng cũng tìm thấy lọ thuốc an thần. Cô lấy phần thuốc an thần của hai tuần uống liền một lúc, giờ thì ý thức đã hoàn toàn thanh tỉnh nhưng cô biết đó chỉ là nhất thời mà thôi.
Hạ Vi lẻn ra khỏi bệnh viện, cô bắt taxi đến hiệu thuốc rồi đến nghĩa trang thành phố. Ngày anh kết hôn cũng chính là ngày giỗ của cha mẹ cô. Nhớ năm ngoái anh cùng cô đi thăm mộ, anh nói:
- Vi vi, có anh ở đây rồi.
Bây giờ cảnh còn mà người mất. Cô ngắt đóa hoa tường vi gần đó để xuống trước mộ, ngoảnh mặt nhìn về phía xa xa. Cô đang đánh cược, đánh cược cho chính bản thân mình.
Cược một ván cờ thắng lợi cuối cùng trước khi kết thúc. Lúc này, tại một nhà thờ cách đó không xa đang vang lên từng tiếng chuông đinh đang rung động lòng người. Tịch Lương đang thay quần áo để chuẩn bị làm lễ cưới. Anh không thích Nhược Mai, lấy cô cũng chỉ vì gia đình bắt ép, ông nội nói nếu anh không lấy vị hôn thê này anh sẽ mất tất cả: tiền tài, địa vị và sự nghiệp. Ông nội nói được thì sẽ làm được, anh còn lạ gì mối hôn nhân chính trị này n