Còn cô gái yếu đuối kia vẫn cúi đầu bước đi. Nhìn cảnh đó cô không khỏi đau lòng. Sao cô ấy phải ở bên cạnh họ chịu khổ chứ? Cô lắc lắc đầu tiếp tục ngắm hoa rồi chìm dần về quá khứ.
***
“Bố, mẹ con đi học về rồi.” Ngọc mười hai tuổi vừa bước xuống ô tô cô vui mừng chạy vào nhà. Cô muốn báo cho bố mẹ biết cô được nghỉ tết rồi. Cả gia đình sẽ chuẩn bị đi du lịch như lời bố hứa.
Phòng khách không có ai, chắc bố mẹ ở trên phòng ngủ rồi. Cô hí hửng nhảy chân sáo lên cầu thang chạy đến phòng bố mẹ, cô đang định đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng loảng xoảng. Nhìn qua khe cửa khép hờ cô nhìn thấy mẹ đang khóc, bố thì ngồi yên lặng trên giường. Mẹ cô vừa đập hết đồ đạc trong phòng vừa chửi rủa.
“Anh là tên khốn, anh dám giấu tôi nuôi người đàn bà khác sao?”
“Tôi nói rồi, không có. Sao cô không tin đây chỉ là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm.” Bà Đan gằn từng tiếng, cầm xấp ảnh trong tay bà đập lên mặt chồng. “Còn nói là hiểu lầm. Vậy anh giải thích xem. Đây là cái gì?”
Ông Hùng cầm tấm ảnh lên xem mặt không chút thay đổi: “Cô ấy chỉ là đối tác thôi.”
“Đối tác mà thân mật vậy sao?”
“Chúng tôi chỉ ăn chung bữa cơm. Lúc ra về cô ấy hơi choáng nên tôi đỡ cô ấy lên xe rồi đưa về. Có thế thôi.”
“Chỉ có vậy.”
“Phải.”
“Cứ cho là thế đi. Hai người sớm tối cùng nhau thế. Anh có chắc sẽ không có tình ý với cô ta.” Bà Đan cười lạnh.
Ông Hùng nhìn vợ rồi lạnh lùng lên tiếng: “Cô có ý gì?”
“Ý gì anh tự hiểu thôi.”
Ông Hùng cười giễu mình một cái mới trả lời: “Cô cho rằng bao năm qua tôi nhịn cô là vì cái gì? Nếu không phải vì cái nhà này, vì muốn cho con gái có một gia đình ấm áp. Tôi đã chia tay cô lâu rồi, cô tưởng tôi để mặc cô như vậy là do tôi còn yêu cô sao? Tôi nói cô biết cô đừng ảo tưởng.”
“À! Anh nhận rồi sao? Anh thừa nhận anh không yêu tôi rồi sao?”
“Cô cho rằng vì cái gì tôi lại yêu một người phụ nữ sẵn sàng lên giường cùng người đàn ông khác!”
“Anh… anh.”
“Cô ngạc nhiên lắm phải không? Cô giấu tôi bao năm tưởng qua mặt được tôi sao? Hôm nay cô gây sự với tôi có phải cô muốn li hôn với tôi để đi theo thằng đó không?”
Bà Đan lặng người, thật không ngờ chuyện bà giấu diếm bao năm chồng bà đều biết. Nếu sự tình đã không thể cứu vãn thì bà cần một cái kết cho một cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
“Được. Chúng ta li hôn đi.”
Ngọc không tin vào mắt mình, tất cả là thật sao? Một gia đình cô luôn tự hào luôn cho rằng rất hạnh phúc lại là giả sao? Dối trá tất cả chỉ là dối trá. Cô không tin không thể tin. Nước mắt rơi đầm đìa trên mặt cô lao như bay xuống cầu thang. Cô muốn tìm một nơi không có ai, không có sự lừa dối. Nhưng do chạy quá nhanh mắt ướt nhoè nhìn không rõ. Ngọc bước hụt một bậc cầu thang.
Liệu có phải đây là giải thoát cho cô khỏi đau khổ không? Đây có lẽ là điều tốt nhất. Ngọc nhắm mắt, nước mắt cô chưa hề dừng lại.
Rầm…
“Tiểu thư.” Mấy người giúp việc chạy vội đến bên cô.
Trước khi mất đi ý thức, cô hình như nhìn thấy hai người cô yêu thương nhất đang gọi tên cô. Được nhìn họ lần cuối xem ra ông trời cũng không bất công với cô.
“Đừng, đừng bỏ con xin hai người.” Ngọc bừng tỉnh cô nhìn xung quanh tất cả toàn đồ trắng. Đây là bệnh viện. Ngọc nhớ lại mọi chuyện xảy ra. Cô chưa chết, dù không muốn tin nhưng tất cả những cái này chứng minh đây không phải giấc mơ.
Cửa mở một người bước vào. Là chị Hoa người đã chăm sóc cô từ bé.
“Tiểu thư.” Chị Hoa vui mừng chạy ra ngoài. “Ông chủ, bà chủ tiểu thư tỉnh rồi.”
Nhìn thấy bố mẹ cô vui lắm. Mẹ ôm cô khóc, nói rằng mẹ xin lỗi cô, mẹ có lỗi với cô nhiều lắm. Bố mẹ còn hứa với cô sẽ chăm sóc cô, mãi ở bên cô. Khi ấy cô đã tin, chỉ cần được ở bên bố mẹ cho dù cô có trả cái giá thế nào cũng xứng. Khi ấy cô đã thực sự hạnh phúc....
***
Ngọc vén tóc mái lên, cô nhẹ nhàng chạm lên trán mình. Ở đó có một vết sẹo rất lớn lần đó cô bị khâu sáu mũi, bác sĩ bảo vết sẹo này sẽ theo cô suốt đời. Nó cũng là bằng chứng cho tất cả những gì đã xảy ra.
Bốn năm sau đó, bố và mẹ cô li hôn. Mẹ cô đi ra nước ngoài cùng một người đàn ông khác. Bố cô đã quyết định chuyển ra Hà Nội sinh sống. Rời xa Sài Gòn nơi đầy đau thương này. Công ty bố cô cũng có chi nhánh ở Hà Nội nên sau khi bàn giao công việc bố lại tiếp tục điều hành công ty ở đây.
Bố xin cho cô vào một trường trung học phổ thông tư nhân khá nổi tiếng. Bắt đầu ở một môi trường mới quả không dễ. Năm tháng dần trôi qua, bao đau khổ nối tiếp đã tu luyện nên một con người mới. Giờ cô không sợ gì cả, cô trở lên lạnh lùng, vô cảm với tất cả. Trừ hoa… nó đã làm bạn với cô nhiều năm. Người bạn duy nhất sẽ không lừa dối cô.
Ngọc rời khỏi vườn hoa, trở về nhà. Người bố cô yêu thương nhất vẫn chưa về, ông rất bận thường về nhà rất khuya. Cô biết ông làm tất cả là vì cô, hy sinh mọi thứ cho cô. Nên cô càng kính trọng ông, yêu thương ông bao nhiêu thì lại càng hận mẹ bấy nhiêu.
Một học kì mới lại bắt đầu. Cô được xếp vào lớp 11a1 lớp chuyên Toán. Mọi việc bắt đầu có vẻ rất suôn sẻ. Cô theo cô giáo chủ nhiệm vào lớp, đến nơi cô tự giới thiệu bản thân xong liền đi xuống ngồi vào bàn cuối cùng tách biệt với tất cả mọi người. Vừa định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy có người gọi mình. Cô ngẩng lên nhìn, trước mặt cô là một cô gái xinh đẹp mảnh khảnh. Đây không phải là cô gái hiền lành đó sao?...