Phần 1:
Xuân về rồi muôn hoa đang khoe sắc. Bông thì đỏ thắm, bông lại vàng… Ngọc đi từ từ trong vườn hoa Nhật Tân. Cô ngước nhìn bầu trời: “Hôm nay sao lại lạnh thế?”
Ngọc không hiểu vì sao mình lại đến đây. Chỉ nhớ khi cô trên đường về nhà tình cờ đi ngang qua Nhật Tân, cô không cưỡng lại được loài có sắc có hương vì thế nên giờ cô đang ở đây.
Haizz… Ngọc thở dài. Chỉ vì bị hoa quyến rũ mà cô đã bỏ lỡ bao thời gian ở đây rồi. Nhưng đằng nào chả tốn vé vào cửa thế thì cô phải chơi cho đã.
Ngọc đi xem từng nơi một mỗi lần đến một nơi cô không khỏi kinh ngạc. Vì sao hoa lại đẹp như vậy? Ngọc thất thần nhìn hoa cô lại gần ghé sát vào một bông hồng ngửi mùi hương của nó. Đúng là chỉ có hoa mới có thể cho cô tâm trạng thoải mái. Đã không ít lần cô tự hỏi: Vì sao cô lại yêu hoa đến vậy?
Một người con gái yêu hoa thì có gì lạ nhưng với cô thì lại là cả một vấn đề. Ngọc đang vui vẻ ngắm hoa thì nghe thấy tiếng bước chân rất gần, không phải một mà là rất nhiều. Cô không ngẩng đầu chỉ im lặng lắng nghe họ nói.
“Hứ! Hoa thì có gì đẹp. Rốt cuộc là đứa nào đề nghị đến đây.” Một giọng nữ chua ngoa cất lên.
“Là tớ nhưng ban đầu không phải cậu cũng vui vẻ sao?” Giọng một cô gái nhỏ nhẹ nói.
“Vui vẻ. Ai nói thế? Tao chưa bao giờ thích hoa.” Tự nhiên cô ta lại đổi giọng: “Cậu cũng thế đúng không Ly?”
Ngọc lẩm bẩm: “Không thích hoa thì mấy người đến đây làm gì?” Tất nhiên là bọn họ không nghe thấy.
“Tớ không thích.” Cô gái tên Ly trả lời. “Nhưng… Chỉ cần Long đồng ý tớ như nào cũng được.” Ngọc còn nghe rõ tiếng cười nhỏ nhẹ của cô ấy.
Tưởng tượng thấy cảnh cô gái tên Ly kia đang đỏ mặt khoác tay anh chàng tên Long vùi đầu vào ngực anh ta. Cô thấy rùng mình cảm giác ớn lạnh chạy dọc toàn cơ thể. Nếu có cảnh tượng ấy thật thì quá doạ người rồi.
“Tôi thấy đâu cũng được.” Giọng chàng trai cất lên, chắc là anh chàng Long rồi.
“Chỉ cần anh thích em cũng thích.”
Ngọc thấy tò mò, cô muốn nhìn mấy người kia. Nghĩ là làm cô liền quay lại. Cô không khỏi cười nhạt. Hoàn toàn như cô nghĩ. Đó là một nhóm thanh niên khoảng 16 – 17 tuổi một đôi nam nữ đang thân mật khoác tay nhau chắc là Ly và Long. Một đôi kim đồng ngọc nữ, Ly rất đẹp cô ấy đẹp hơn tất cả các loài hoa ở đây. Mỗi bông hoa đều có sắc có hương riêng nhưng cô ấy dường như hội tụ tất cả mọi vẻ đẹp. Ngọc không khỏi tự ti cô tuy không đẹp nhưng rất ưa nhìn. Ở cô có vẻ đẹp tiềm ẩn dịu dàng mà mãnh mẽ nhưng không phải ai cũng nhận ra được. Còn Long anh đẹp như các hoàng tử trong các câu chuyện cổ tích nhưng khí chất thì ngược lại. Long rất lạnh lùng được mĩ nhân ôm mà trên gương mặt anh không hề có chút cảm xúc nào, nhìn kĩ thêm cô lại càng phát hiện vấn đề. Chỉ có Ly đang cố gắng khoác tay anh, còn anh không hề có bất cứ thái độ nào. Anh dường như thờ ơ với tất cả mọi thứ nhưng ẩn sâu trong đôi mắt anh là thập phần chán ghét.
Đã không thích cô ấy sao còn để cô ấy ôm? Ngọc ngẫm nghĩ cô có chút tò mò về người con trai kia. Anh ta có rất nhiều bí mật ở sâu trong nội tâm – giống cô. Đó có lẽ là sự đồng cảm chăng?
“Con nhỏ kia, nhìn cái gì đấy?” Cô gái giọng chua ngoa xông về phía cô.
Cô giật mình bừng tỉnh, thì ra khi nãy mải suy nghĩ cô đã nhìn chằm chằm vào họ, nói đúng hơn là Long. Cô có một thói xấu là hễ suy nghĩ về ai hay vật gì thì cô sẽ nhìn chằm chằm vào đó.
Sau một hồi ngạc nhiên cô mới đáp lại: “Tôi có mắt thích nhìn gì thì nhìn, cô quản được sao?”
“Con ranh này… Mày.” Cô ta giận đến đỏ cả mặt.
“Mai… Bình tĩnh đã.”
Ly buông tay Long chạy đến can ngăn. Cô ta giúp cô ư? Nhưng sao cô cứ có cảm giác giả giả thế nào ấy?
“Nhưng cô ta… ” Cô gái chua ngoa đang định cãi lại tự nhiên nhớ ra cái gì đó chợt im bặt.
Ly bước đến trước mặt cô cười giả lả: “Xin lỗi, bạn của tớ hơi nóng nẩy nhưng không có ý xấu cậu đừng để bụng.”
Để bụng ư? Cô đương nhiên không rảnh. Bỗng một ý nghĩ xẹt qua cô lại muốn chọc tức cô ta.
“Sao có thể? Bạn cậu làm tôi sợ đó.” Cô giả giọng sợ hãi nhìn cô ta.
“Tớ thật sự xin lỗi.” Ly cúi đầu ăn năn.
Nhưng đôi mắt tràn ngập xát ý của cô ta không qua khỏi mắt cô. Cô cười nhạt.
“Sao cậu lại xin lỗi. Người xin lỗi nên là cậu ta.” Ngọc chỉ tay về phía Mai đang đứng.
“Mày thử nhắc lại xem.” Mai gằn giọng.
Ngọc nhìn thẳng cô ta không chút khách khí đáp: “Tôi nói cậu phải xin lỗi tôi.”
“Mày.”
“Được rồi.”
Một giọng nói từ đằng sau cất lên làm tất cả giật mình quay lại. Một người chỉ im lặng từ đầu bây giờ mới lên tiếng.
“Mai, đừng cãi nhau nữa. Là tớ sai lẽ ra tớ không nên đề nghị đến nơi này.” Càng về sau giọng nói càng nhỏ.
Ngọc nhìn cô gái mảnh khảnh yếu đuối đằng sau, nhớ lại cuộc nói chuyện khi nãy của bọn họ. Cô gái này là bạn của họ mà cũng như không phải. Cô ấy có vẻ rất sợ hãi vậy mà cô ấy vẫn nói giúp cô sao?
“Tội của mày còn chưa tính đâu. Lo cho mình chưa xong mà còn… ” Mai đang nói bỗng cảm thấy ớn lạnh sau lưng cô quay lại thì thấy Long đang nhìn mình. Cô hoảng sợ ngậm chặt miệng. Nhìn Ly đứng bên cạnh ra hiệu giúp đỡ.
Hiểu ý bạn Ly lên tiếng giảng hoà: “Mọi chuyện đến đây thôi. Bọn mình về đi.” Nói xong Ly quay lại kéo tay Long bước đi thẳng. Hai người còn lại bước theo sau. Khi đi ngang qua cô Mai lườm cô một cái xong mới chịu rời đi....