M-GAMES.CF - Trang Chủ Game II, Kho Tải Game Miễn Phí Trên Di Động, Với Nhiều Game Online Và Game Offline Hay!
  Blog Game Media Thủ Thuật Truyện Hay
Like ủng hộ Blog37.Mobie.In
• TÌM KIẾM NỘI DUNG WAP
Tìm Kiếm » Tệp Tin (0)

↓↓Sick enough to die!


Đăng: Koi Ad 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt Xem: 131277
Chia Sẻ: Google Zing Facebook Twitter


-Kí đi!-giọng anh to hơn, giống như đang ra lệnh.

Cả người cô run run, nếu cô kí,có lẽ từ giờ cho tới lúc chết, cô sẽ không được nhìn thấy anh nữa, không còn được chăm sóc anh nữa và nhất là…cô còn một việc muốn làm cho anh…cô vẫn chưa làm xong…

-Anh! Đợi con ra đời, chúng ta hãy ly hôn, được không?

Đúng vậy, chỉ cần đợi cho tới khi con sinh ra, cô nhất định sẽ kí vào đơn ly hôn kia, trao trả tự do cho anh, thành tâm thành ý chúc phúc cho anh, mặc dù đó là một việc rất khó…có ai muốn nhìn người mình yêu đi bên người khác? Có ai muốn vòng tay đã từng là của mình đem hơi ấm đến cho người khác? Cô đã tưng nghĩ rằng, một khi đã ra đi thì đừng bao giớ nói lời chúc phúc, bởi vì đó là câu nói dối kinh điển 100%, nhưng hiện giờ, cô không nói dối, phải chăng tình yêu cô dành cho anh đã quá lớn, lớn đến nỗi vượt qua cả sự ích kỉ của bản thân? Cô không muốn ly hôn, đó là sự thật, cô biết ở bên anh càng lâu, khi cô đi anh sẽ đau càng nhiều, nhưng cô vẫn muốn thế…xin anh, cho em ích kỉ một lần cuối cùng,ích kỉ để được ở bên anh. Tưởng rằng khi nhắc đến con, cơn giận của anh sẽ nguôi ngoai, sẽ đồng ý đợi đến khi cô sinh con rồi mới ly hôn, thế nhưng, khi nghe từ “con” này, tay anh bất giác nắm chặt lại, hung hăng xông tới, bóp cổ cô, anh thét lên, át cả tiếng mưa dồn dập ngoài trời:

-Con? Haha, cô còn dám nhắc con với tôi ư? Cô mang con của tôi nhưng vẫn ngoại tình với người đàn ông khác, lúc cô vui vẻ với hắn ta, cô có nghĩ đến con không?-anh nghẹn ngào, hơi thở gấp gáp hơn, lực trên tay cũng tăng mạnh hơn khiến cô chỉ có thể giãy dụa trong vô vọng,thế nhưng anh vẫn không buông tay-Cô lừa tôi…khi tôi nghe cô nói mình sắp được làm cha, tôi vui sướng biết bao nhiêu,tôi đếm từng ngày để được gặp con, tôi chạy khắp công ty khoe khoang rằng tôi sắp có con,tôi lại còn tưởng tượng viễn vông về gia đình chúng ta sau này, nhưng mà…-nước mắt anh lăn nhẹ trên gò má-tất cả…chỉ là một mình tôi tự biên tự diễn, một mình tôi mơ mộng hão về cái hạnh phúc mà chỉ mình tôi cố gắng gầy dựng…cái ngày tôi nhìn thấy tận mắt cô và hắn…tôi đã chết, ngay từ cái ngày đó, cô lừa tôi, thậm chí đứa nhỏ có phải con tôi không tôi cũng không biết nốt!

Câu nói cuối cùng, anh rống to lên…tuyệt vọng, mắt anh đỏ ngầu,anh ném mạnh cô xuống đất,đi nhanh ra ngoài, chiếc xe lao nhanh ra khỏi ngôi biệt thự nhỏ, anh không muốn khóc trước mặt cô,không muốn…điện thoại trong túi liên tục reo,anh cũng mặc kệ, anh chỉ muốn thoát khỏi sự thống khổ của bản thân lúc này.

Có lẽ do anh quá vôi vàng rời đi mà không để ý rằng, khi bị anh ném xuống đất, bụng cô va mạnh xuống nền gạch lạnh ngắt, một cơn đau chạy đến bủa vây lấy cô, cô cảm nhận được dưới hạ thể của mình, một dòng máu đang ồ ạt chảy, ướt đẫm cả một vạt váy, cô muốn níu anh lại, nhưng cô không còn sức lực nữa,khi anh quay đi, bàn tay đầy máu của cô hướng về phía anh cầu cứu, nhưng bóng lưng của anh đã hoàn toàn biến mất. Cô lấy di động, bấm một dãy số quen thuộc, ngoài tiếng mưa ầm ĩ tiếng sét đì đùng thì cô cũng chỉ nghe được từng tiếng “tút” dài vô tận. Nỗi đau thể xác lẫn nỗi đau tinh thần làm cô muốn bỏ cuộc, gục ngã…đúng vậy, chỉ cần cô chấp nhận gục ngã trước số phận, sẽ không ai có thể làm khổ cô nữa, không ai làm cô đau được nữa…mắt cô lim dim, mơ màng, cơn đau dưới bụng cũng dần lui vào đêm tối…

…Đùng…

Một vệt sáng xé rách cái âm u, đen tối của bầu trời, tiếp đó là tiếng sét giáng xuống khiến cô bừng tỉnh hẳn, cơn đau lại quặn thắt, đúng vậy, trốn tránh? Gục ngã? Những thứ đó có thể làm cô hết đau tạm thời, nhưng vết thương ấy vẫn sẽ mãi âm ỉ, chỉ cần một xuc tác nhỏ là sẽ lại rách toạc ra,không bao giờ lành hẳn. Không! Cô không thể chết lúc này, nếu cô chết, con cô cũng sẽ chết, tình yêu anh dành cho cô cũng sẽ chết và nỗi oan của cô cũng sẽ được chôn vùi theo thể xác của cô, cô đang mang trong mình giọt máu của anh, nếu cô để mất nó, anh nhất định sẽ rất hận cô.

Cô đặt một bàn tay xuống bụng, đỡ lấy đứa con sắp thành hình của mình, tay còn lại, cô dùng hết sức lết ra cửa, nhích từng chút…từng chút một, mặc cho cơn đau hành hạ, mặc cho số phận có đưa đẩy, cô vẫn phải cứu con…lết ra tới cửa, từng giọt mưa lạnh ngắt không kiêng nể tạt vào mặt, vào người cô, cô khẽ thì thào:

-Cứu…Cứu con tôi…anh ơi…cứu…ứu….con chúng ta!

. . . . . . . . .

Sau hôm đó, cô tỉnh lại trong bệnh viện, thì ra lúc gọi cho anh, lần cuối cùng, cô bấm nhầm số của Khánh-bác sĩ trị liệu cho cô, cũng là bạn học cũ của cô, nghe thấy cô gọi lúc nửa đêm, anh bắt máy, cô lại không nói gì, cảm giác bất an ập đến, anh đến nhà cô và nhìn thấy một cảnh tượng mà có lẽ, suốt đời anh không thể quên-một người phụ nữ một tay ôm bụng,một tay duỗi thẳng về phía trước như cầu một sự giúp đỡ, cả người cô ướt sũng bởi nước mưa hòa cùng máu đỏ.

Cũng trong đêm hôm đó, một chiếc xe cứu thương lao đi vun vút, tiếng còi xe inh ỏi hòa với tiếng mưa như khóc thương cho số phận của cô-người phụ nữ mang đầy thương tích.

Một tháng-cô nằm bệnh đúng một tháng và hôm nay chình là ngày cô ra viện, cô thất thểu bước ra khỏi cổng bệnh viện với đôi mắt sưng húp,cơ thể đã gầy yếu lại càng thêm mỏng manh hơn, cứ như thể chỉ cần một làn gió nhẹ đi ngang qua cũng có thể t
<<1...678
• Đánh Giá Bài Viết
Đánh của bạn là góp phần quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
  Hỗ Trợ FanPage Điều Khoản Dịch Vụ
Hosting By : Xtgem.com
© 2016 Blog37.Mobie.In
Chia Sẻ: * * * Twitter
ToDay 88976 : Tổng 131277

Polaroid