Snack's 1967
M-GAMES.CF - Trang Chủ Game II, Kho Tải Game Miễn Phí Trên Di Động, Với Nhiều Game Online Và Game Offline Hay!
  Blog Game Media Thủ Thuật Truyện Hay
Like ủng hộ Blog37.Mobie.In
• TÌM KIẾM NỘI DUNG WAP
Tìm Kiếm » Tệp Tin (0)

↓↓Chỉ là chênh vênh


Đăng: Koi Ad 4.5 sao trên 1024người dùng
Lượt Xem: 335
Chia Sẻ: Google Zing Facebook Twitter



Thật xấu hổ khi phải ngụy trang những thứ không thuộc về mình. Và nhiều lúc tôi chắc chắn rằng mình đang sống cuộc đời của một kẻ nào đó dưới lớp mặt nạ dối lừa này, chứ không phải cuộc đời của tôi.

Lần đầu tiên tôi yêu một người lưỡng tính, nghĩa là người đó có thể yêu cả nam lẫn nữ. Tôi yêu Nguyên, và biết anh cũng đang yêu một người phụ nữ khác, vậy mà anh vẫn chấp nhận yêu cùng lúc cả hai. Tuy nhiên cuộc tình tay ba này quả thực không cân xứng chút nào. Trên cái cán cân tình cảm nhập nhằng nơi Nguyên, tôi biết mình có phần nhẹ hơn. Tất nhiên tôi không thể danh chính ngôn thuận để cầm tay anh dưới ánh mắt soi mói của nhiều người, cũng không thể đường hoàng sống với anh khi không có cơ quan luật pháp nào công nhận. Nhất là khi anh đang điều hành cả một công ty truyền thông có tiếng ở thành phố. Nhưng tôi vẫn chọn yêu Nguyên.

Tôi nói với Nguyên rằng, nếu sau này tất cả mọi người đều bỏ rơi anh, hãy tìm đến em. Có lẽ đó là lời nói chung thủy nhất tôi từng có, vì khi quen anh, tôi không còn muốn dính dáng đến hình ảnh của những gã đàn ông khác. Nhưng sau này, chính Nguyên lại bỏ rơi tôi để chạy theo một người đàn ông chơi DJ chững chạc. Tôi hoang hoải cực độ, tôi nghĩ rằng nếu yêu một ai đó chân thật thì sẽ tìm được hạnh phúc. Nhưng rốt cuộc sau tất cả những nỗ lực này, tôi vẫn là người thất bại. Nguyên nói rằng anh cần người đồng điệu và hiểu anh, trong khi tôi còn quá trẻ để đạt được điều đó.

Tôi lặng người.

Và khi đó, tôi bắt đầu căm ghét giới tính của mình, căm ghét luôn tất cả những người mang trong mình giới tính thứ ba, trừ Cò. Như một cách mà tôi tự bảo vệ mình trước những tổn thương. Điều đó làm tôi có phần mãn nguyện.

Tôi trốn khỏi thành phố này, nghĩ việc ở công ty và làm một cuộc hành trình dài. Tôi leo lên xe đò, bỏ mặc cho chuyến xe lao tới đâu thì tới. Tôi bắt đầu sống cuộc đời lang bạt, sáng thì đi hết chỗ này chỗ khác, tối lại tiếp tục leo lên xe đò và đánh một giấc cho hết đêm, như để tiết kiệm tiền khách sạn. Tôi không nhớ hết tất cả những nơi tôi đã qua. Cơn tuyệt vọng của tôi hiện giờ quá lớn, nhưng lại không muốn ai ủi an.

Khi chán đời, người ta thường làm những việc không thể nào kiểm soát. Có lẽ cũng chỉ để khỏa lấp cái khoảng trống ngày một mở rộng biên độ của lưng chừng niềm tin. Nhưng lúc này, tôi chẳng tha thiết tin vào một điều gì nữa. Tôi sống bằng những ý nghĩ điên rồ và toan tính cho một sự trả thù. Những ai hạnh phúc đều khiến tôi bực dọc và nhức mắt. Tôi manh nha ý nghĩ giả vờ yêu một ai đó rồi bỏ đi để họ đau khổ, nhưng không biết liệu họ có thực sự nuối tiếc khi mất tôi hay không, chỉ nghĩ đến thôi tôi đã muốn hét to và đập phá một thứ gì đó, trong tầm tay.

-Anh đang ở đâu? – Cò nhắn tin

-Xa lắm, có khi là một hành tinh khác – Tôi chậm rãi trả lời

***

Và tôi tiếp tục chuyến đi không điểm dừng của mình bằng việc leo lên một chiếc xe đò khác. Bác tài mở radio để xua cơn ngái ngủ khi chạy xe buổi đêm. Và khi tôi chuẩn bị thiếp đi thì giọng Ka xuất hiện…từ radio. Trong lúc tôi đi tìm sự lãng quên hiện tại, hay hiện tại đang dần lãng quên tôi, tôi chợt nhận ra rằng mình đang vô tình tách rời khỏi những người thân thuộc nhất.

Giọng Ka chậm rãi, tiếng được tiếng mất trộn lẫn tiếng côn trùng khi xe đang lướt đi trong bóng tối: “Em có một người bạn…rất thân…nhưng chính em cũng không hiểu nổi mình tại sao lại bỏ rơi bạn ấy…Có lẽ vì nỗi buồn trong em quá lớn, em không muốn ai đó ảnh hưởng vì mình…hay chính em cũng không biết mình có thực sự làm tốt vai trò người bạn trong cuộc sống của người khác hay không…sự chiếm hữu trong em quá lớn, em không muốn mất đi một ai đó trong cuộc đời. Vì vậy, em muốn là người ra đi trước, để tự vỗ về bản thân. Em thấy mình thật vớ vẩn. Nhưng thực sự là em không biết cách nào để quay lại…”... Người phụ nữ ngồi kế bên tôi yêu cầu chuyển đài, không quên kèm theo giọng bực dọc: “Lũ trẻ bây giờ sống không hiểu nổi”.

Rõ ràng, cuộc sống đã đẩy tôi đến tận cùng tuyệt vọng và mất thăng bằng, để rồi lại níu tay kéo tôi về với hiện tại. Giọng nói Ka, vẫn đều đặn bên tai. Chúng tôi hẳn nhiên có những niềm suy tư khác nhau của tuổi trẻ, và đôi phần đi lạc trong thế giới tưởng tượng của chính mình, có khi không tìm ra lối thoát. Tôi nhận ra mình đã sống quá ích kỷ cho tuổi trẻ của bản thân mà không quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Đôi khi những khoảng trống của người này lại là do người khác tạo ra. Như Ka, có lẽ đã rất tuyệt vọng khi không có ai chia sẻ. Như tôi, không phải mảnh ghép vừa vặn với người khác nhưng lại ngoan cố không chấp nhận.

Tôi lục tìm trong túi quần chiếc điện thoại, nhanh tay soạn mẩu tin gửi Ka báo rằng tôi sẽ về thị trấn.

Tôi kết thúc chuyến đi dài của mình, không muốn phí hoài thời gian và thanh xuân cho một đống nỗi buồn không thể gọi tên. Dẫu sao thì cũng chỉ là một chút niềm tin bị đánh cắp, tôi vẫn có thể sống bằng cách hít thở đều oxy đấy thôi. Ở tuổi hai mươi ba, chẳng còn trẻ cũng chưa đủ già để kết thúc cuộc đời mình bằng những chuyến đi vô định. Có lẽ tôi cần ph
• Đánh Giá Bài Viết
Đánh của bạn là góp phần quan trọng giúp Admin nâng cao chất lượng bài viết !
  Hỗ Trợ FanPage Điều Khoản Dịch Vụ
Hosting By : Xtgem.com
© 2016 Blog37.Mobie.In
Chia Sẻ: * * * Twitter
ToDay 2 : Tổng 335