“Tôi...”
Những hình ảnh trên màn hình dừng lại. Vẻ mặt cuối cùng của Ấn Chung Thiên lưu lại mãi trên đó. Anh luồn hai bàn tay vào tóc, vẻ mặt hoảng sợ và mâu thuẫn như đang cầu xin tôi cứu anh.
Đây là người đàn ông cách đây không lâu đã cầm chiếc nhẫn kim cương và nói rằng sẽ ở bên tôi suốt đời ư? Mới mấy ngày không gặp mà anh đã trở nên vô cùng tiều tụy. Bất giác tôi đưa ngón tay đeo nhẫn lên môi, cắn cho tới khi rớm máu. Nghe nói ở ngón tay ấy có một sợi dây thần kinh chạy đến tim nên rất đau nhưng tôi không hề cảm thấy thế, mà cứ nhìn vào đôi mắt như hai chiếc hố sâu của Ấn Chung Thiên. Tôi biết anh đang chờ tôi giúp anh thoát khỏi nỗi giày vò, đau khổ, thế mà tôi lại chẳng có cách nào.
Diệp Chính Thần túm lấy cổ tay tôi, kéo ngón tay bị tôi cắn đến tứa máu. Anh nhìn những vết răng màu đỏ trên ngón tay tôi, rồi lại nhìn viên kim cương lấp lánh, khẽ nhếch mép: “Bây giờ thì có chuyện để nói với anh rồi, đúng không?”
“Anh ấy bị người khác hãm hại, anh ấy chỉ là một thư ký quèn, là Phó thị trưởng Lưu...”
“Có bị người khác hãm hại hay không, không thể cứ nghe lời em là được, cũng không phải anh nói là được, tổ chuyên án cần có bằng chứng...” Diệp Chính Thần không nói tiếp, nhưng tôi hiểu ý anh.
“Anh muốn tôi làm gì?”
“Em biết là anh muốn điều gì nhất rồi còn gì.”
Anh cười. Tôi không sao chịu đựng được nụ cười ấy, chỉ thấy cơn thèm muốn trong đôi mắt đang rực lên như nham thạch của anh.
Tôi giữ chặt chiếc nhẫn trên tay: “Tôi sắp kết hôn rồi...” “Em là của anh.” Anh ngắt lời tôi, giống như đang nói về một sự thật không cần tranh cãi. Anh không hề thay đổichút nào, muốn có gì là phải giành lấy bằng được, còn tôi thì đã mất quyền lựa chọn.
“Anh thực sự cứu được anh ấy?”
“Ngoài anh ra, không ai có thể cứu được anh ta.”
Nhìn lại một lần nữa hình ảnh dừng trên màn hình, tôi chợt nhớ đến lời của luật sư: “Xét xử xong, Ấn Chung Thiên không bị xử tử hình thì cũng tù chung thân. So với sự sống thì sự nhục nhã chẳng đáng gì.”
Tôi đưa tay cởi khuy áo trên cổ: “Chỉ lần này thôi.” Anh túm lấy tay tôi, ngăn tôi lại: “Anh muốn em trở về bên anh.”
“Không thể được.”
“Nếu anh cứ muốn như vậy?”
“Đừng hòng!” Tôi kiên quyết không nhượng bộ. Tôi quá hiểu Diệp Chính Thần. Nếu tôi nhượng bộ, chắc chắn sẽ bị anh dồn đến đường cùng. “Nếu buộc tôi phải trở về bên anh thì tôi thà chết cùng Chung Thiên.”
Tôi quay người bước đi, tỏ ra rất dứt khoát. Nhưng đúng lúc tôi kéo cửa ra, định nhấc chân lên thì Diệp Chính Thần nói: “Chờ chút.” Bàn tay tôi hơi run, tay nắm cửa từ từ rời khỏi lòng bàn tay, cánh cửa màu thẫm từ từ khép lại.
“Được, anh đồng ý.” Cuối cùng thì anh cũng nhượng bộ. Tôi bỗng cảm thấy căn phòng VIP xa hoa này chẳng khác gì một chiếc lồng vàng, nhốt tôi và một tên cầm thú lại với nhau, điều duy nhất tôi có thể làm lúc này là lùi dần về phía sau để cánh cửa lồng tự động đóng lại, bắt đầu cho một việc làm xấu xa.
Trước ánh nhìn chăm chú của Diệp Chính Thần, tôi cởi từng chiếc khuy áo rồi đến váy, tất, từng thứ một rời khỏi người tôi, từng tấc da thịt lộ dần trước mắt anh. Cho tới khi trên người chỉ còn lại chiếc áo và chiếc quần nhỏ che đi những bộ phận nhạy cảm thì tôi không còn dũng khí tiếp tục nữa, cảm giác cay đắng, chua xót dâng lên. Tôi đưa hai tay lên ngực, ánh mắt xấu hổ nhìn đi nơi khác.
Hình ảnh trên màn hình vẫn dừng lại, vẻ thiểu não trên gương mặt vị hôn phu của tôi được phóng to hết cỡ. Tôi không biết làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai, cũng không dám nghĩ sau này Ấn Chung Thiên biết chuyện xảy ra ngày hôm nay thì sẽ thế nào. Liệu anh có cảm ơn việc làm vì anh hôm nay của tôi? Hay sẽ buồn và căm phẫn tới mức không còn sáng suốt, tát cho tôi một cái thật mạnh, mắng tôi là đồ đê tiện.
Tôi nghĩ, nếu là tôi thì nhiều khả năng sẽ là lựa chọn thứ hai. Vì đối với một người đàn ông, việc vị hôn phu của mình lên giường với người đàn ông khác là nỗi nhục nhã lớn nhất....
Nhưng tôi không thể nghĩ được nhiều như thế, đây là con đường duy nhất của tôi lúc này.
“Cô bé...” Lại là tiếng gọi quen thuộc, Diệp Chính Thần kéo tôi vào vòng tay ấm áp của anh, rồi đặt lên trán tôi một nụ hôn thật khẽ. “Có nhớ anh không?”
“Có!” Làm sao không nhớ được? Mỗi ngày tôi đều nhớ đến anh, và mỗi lần như vậy, lục phủ ngũ tạng đều quặn đau.
“Có hận anh không?” “Có!” Tất nhiên là tôi hận anh, nếu không thì sao mỗi lần nhớ đến anh, tôi đều thầm nguyền rủa anh là “đồ khốn”?
“Có thể tha thứ cho anh được không?” Diệp Chính Thần nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải đối diện với “bức tranh thịt” dường như rất hoàn mỹ ấy, nhưng có ai biết, dưới cái vẻ ngoài khiến biết bao cô gái ngất ngây kia lại ẩn giấu một linh hồn đê tiện.
“Có thể...” Tôi ngẩng lên, khẽ mỉm cười. “Cho tới khi anh chết.”
Anh cười, vẻ lạnh lùng như băng giá tan ra, bất giác tôi lại như nhìn thấy anh hồi đầu mới gặp, đó là Diệp Chính Thần với nụ cười khiến người khác không sao hiểu được.
“Được thôi, thế thì anh có thể sống mà làm tất cả những gì mình muốn.”...